Truy tìm

Bản dịch của Phan Tất Đắc – NXB Kim đồng 1978

Trời đã chập choạng tối.

A ra ben la bắt đầu lên đèn.

Bọn trẻ ngồi bên lề con đường cái dẫn tới khu thành lũy hoang tàn của La Mã, buồn rầu nhìn cái vỏ đậu rỗng không.

Bất thình lình, một cơn gió nổi lên cuốn lấy cái vỏ đậu và thổi nó bay dọc theo đường cái.

– Giữ lấy nó! Giữ lấy nó! – mọi người hét lên và nhảy bổ theo cái vỏ đậu.

Họ cắm cổ đuổi.

Nhưng cái vỏ đậu bị gió cuốn đi nhanh đến nỗi họ không sao vồ được.

Tựa hồ như nó muốn trêu ngươi mấy nhà thám tử: Nó dừng lại đợi họ đến gần rồi lại vụt phóng đi ngay trước mũi họ.

Trời đã tối mịt thế mà những nhà “khám phá các bí mật lớn” gan dạ vẫn cứ đuổi hoài theo lá bùa ranh ma. Trong lúc vội vã, chẳng có ai trong số họ nhận ra một điều rất lạ là cái vỏ đậu đang tỏa ra một làn ánh sáng xanh nhạt.

Bỗng cái vỏ đậu rẽ ngoặt và dừng lại bên một tảng đá lớn. Đây chính là cái hang mà Số Không đã gặp Người Mặt Nạ Đen bữa trước. Các nhà thám hiểm đã mệt phờ liền chạy tới cửa hang.

Lúc này cái vỏ đậu chẳng buồn chạy trốn nữa. Nó nhẹ nhàng đung đưa ở phía trên cửa hang mà bọn trẻ vẫn cứ vồ hụt.

Số Không không nén được cơn giận. Chú quát ầm lên:

– Này, đừng chơi xấu như thế nhé! Anh muốn gì ở chúng tôi chứ?

Thế là, dường như để đáp lại lời trách cứ của Số Không, cái vỏ đậu liệng một vòng trên đầu các khán giả đang mệt rũ rồi chui tọt vào hang, Pôn sích liền rượt theo và sủa váng lên.

Xê va ráng hết sức hét to:

– Pôn sích, quay lại đây!

Nhưng Pôn sích không quay lại. Tiếng sủa của chú cún phản hồi qua vòm hang vọng lại, cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút.

Xê va bèn quay ra gây sự với Số Không:

– Mày làm cái trò gì thế? Sao lại quát tướng lên? Đấy là cái vỏ đậu có phép lạ cơ mà!

Ô lếch vội dàn hòa:

– Số không làm thế mà đúng đấy. Cậu ấy hỏi cái vỏ đậu muốn chúng ta làm gì.

– Thế mà vỏ đậu lại giận dỗi bỏ đi.

– Vỏ đậu có giận dỗi gì đâu. Nó muốn ra hiệu cho chúng ta biết cần phải làm gì đấy chứ.

Ta nhi a hoảng hốt, tròn xoe mắt nhìn Ô lếch:

– Sao? Chúng mình phải chui xuống hang à?

– Dĩ nhiên là phải xuống hang, nếu chúng mình muốn khám phá điều bí mật của người Mặt Nạ Đen.

Xê va lấy tay vỗ vỗ vào trán. Cậu ta có thói quen như thế mỗi khi phải nhớ lại hay phải suy nghĩ điều gì.

– Mình thật là ngốc! Chó thì rượt theo mồi mà chủ còn cứ đứng ì ra nghĩ!

– Sao, ta đi chứ? – Ô lếch hỏi và liếc nhìn Ta nhi a. Cô bé ngập ngừng tí chút, nhưng cũng gật đầu quả quyết:

– Ừ, thì đi!

Bỗng Số Không khóc tru lên. Bọn trẻ hoảng sợ chạy lại. Có chuyện gì thế? Nó bị thương ư? Hay nó có điều gì phật ý? Hay nó sợ xuống hang?

– Không phải, không phải! – Số Không vừa nức nở vừa quệt nước mắt trả lời cứng cỏi.

Ta nhi a rút khăn mùi soa ra lau mắt, chùi mũi cho chú bé. Cô chợt nhớ đến mẹ Số Tám của nó và lập tức hiểu hết sự tình.

– Bọn mình phải đưa cậu về thôi, không thể nào làm khác được.

– Không đồng ý đâu, không đồng ý đâu! – Số Không càng gào to.

– Thôi nín đi! – Ta nhi a dỗ dành. – Bọn mình trở về sẽ kể hết cho cậu nghe.

Nhưng Số Không vẫn không nguôi. Nó nức nở:

– Vâ… âng! Nhưng mình sốt ruột không sống nổi mà chờ đến lúc ấy đâu.

Ô lếch liền nói:

– Không sao, trên đường đi bọn mình sẽ viết thư về cho cậu.

– Thư sẽ kể mọi chuyện tỉ mỉ chứ?

– Ừ, thật tỉ mỉ.

– Nhưng làm sao giữ được bí mật? Các cậu quên rằng ở nước Tí hon, thư gửi đến, ai cũng nhận được à?

– Cứ yên trí, thư sẽ đưa đến tận tay cậu, – Xê va hứa.

– Làm thế nào đưa tận tay được cơ chứ? – Số Không tỏ vẻ chú ý hé một mắt ra nhìn.

– Pôn sích sẽ mang thư đến cho cậu.

Số Không mừng quá, mắt ráo hoảnh ngay lập tức. Nó khoái chí cất tiếng hát:

– Pôn sích là người đưa thư, Pôn sích là người đưa thư!

Nhưng rồi nó sực nhớ ra:

– Thôi, các cậu nhanh nhanh lên, kẻo lại không đuổi kịp cái vỏ đậu đâu.

Bọn trẻ chia tay chú bạn nhỏ của mình và đi khuất vào hang.

Giờ đây, trơ trọi một mình, Số không lại thấy buồn. Nó đứng thần ra một lúc rồi cắm cổ chạy về nhà.

4 bình luận

  1. Mà sao trước khi post lại không soát trước thế nhỉ?

    • Mình cứ tiện khi nào ngồi rảnh được lát thì gõ thẳng vào post thôi. Mình gõ sai cũng có, lỗi bộ gõ, lỗi font của IE với wordpress cũng nhiều. Bạn đọc tạm và tha lỗi nhé.

  2. Bọn trẻ ngồi bên lề con đường cái dẫn tới khu thành lũy hoang tàn của La Mã, buồn “rấu” nhìn cái vỏ đậu rỗng không.

Gửi phản hồi cho tongdh Hủy trả lời